Đừng lướt qua cuộc sống quá nhanh

PHAN HÒA BÌNH| 09/10/2016 06:30

Chúng ta bơi quá nhanh trong dòng chảy của đô thị, bực tức với những người chậm chạp, kém cỏi hơn mình mà không hiểu vì sao lại có họ...

Đừng lướt qua cuộc sống quá nhanh

Có vài công trình xây dựng đã đến giai đoạn cuối cùng của việc hoàn thiện, những người thợ chính đã rút hết, chỉ còn thợ phụ, nhân công của các công ty vệ sinh thực hiện khâu vệ sinh công trình.  

Đọc E-paper

Tiến độ công việc chậm chạp. Người làm việc lúng túng, đờ dẫn. Đôi khi chỉ vì đánh đổ mất lít xăng thơm mà cả nhóm công nhân vệ sinh lúng túng mất nửa buổi, đình trệ hết việc mà không tìm ra cách gì khắc phục. Hỏi đến thì người nọ nói người kia, người kia bảo kế toán xuất xăng khó khăn lắm.

Cứ luẩn quẩn thế, nếu vị giám sát công trình chểnh mảng, mọi việc sẽ đình trệ dây chuyền, mà không ai hiểu tại sao. Là tại sao nhỉ? Công việc không cho tôi cơ hội tiếp xúc nhiều với công nhân, đặc biệt là những người lao động giản đơn, nên cũng có phần "sốc" khi cái nút thắt giản đơn như thế không ai gỡ được.

Đôi khi chúng ta gặp các anh, các chị ấy thoáng qua, lại đúng lúc bực mình như thế, chắc trong đầu chỉ bật ra ý nghĩ những người kiếm miếng cơm manh áo bằng những việc đơn giản thế chắc đầu óc cũng giản đơn như vậy, đành chấp nhận khổ sở vậy thôi.

Rồi một hôm khi hàng đống việc bực mình cũng đã qua, tiến dần đến ngày công trình gần xong, một cơn mưa lớn tràn đến níu chúng tôi cùng ở lại công trình. Cơn mưa rất khủng khiếp. Dòng người bỗng trở nên đen kịt, lam lũ bơi trong dòng nước thành thị đen bẩn. Một số người như bị cơn mưa cầm tù trong bế tắc đường về nhà trọ.

Thế nhưng cơn mưa như đánh thức mấy công nhân tôi đã quen thuộc. Một anh thoăn thoắt leo lên mái bẻ dăm nhánh cây làm dăm cái cần câu, bởi gần đó ao cá lóc tràn bờ, cá nhảy tứ tung. Người nào cũng vui như được hồi sinh bởi cơn mưa. Chậu lớn, chậu nhỏ trong nhà đều đem ra làm đồ nhốt cá.

Lúc này có thời gian, ngán cơn mưa, tôi cũng cởi mở hơn, nói chuyện nhiều hơn. Những gương mặt hiện ra rõ hơn. Những căn nhà ở vùng quê trong cơn lốc đô thị hóa đã xóa đi mảnh vườn, đưa các anh chị dạt ra phố trong cái tuổi đã xê xế. Họ rất giống những con chim bị dạt ra khỏi vườn cũ, lúng túng mắc kẹt trong cái chật chội đô thị.

Biết cuộc sống ở quê như một con đường đã thuộc hết các nhánh rẽ, chả trách họ nhanh nhẹn, khôn ngoan hơn nhiều. Nhưng chính những ngày cuối cùng của cuộc sống lao động phải đi khỏi căn nhà cũ, phải kiếm sống bằng những việc xưa nay chẳng biết bao giờ thì bỗng nhiên họ lúng túng như hóa thành những người kém cỏi trong mắt nhìn thương hại của đô thị.

Và tôi tự trách mình, trong cuộc sống mà tôi đã va chạm từ bé với thành phố, tôi thuộc từng vỉa hè chỗ nào đậu được cái xe mà không chịu ánh mắt lườm nguýt, chỗ nào cái bảng tuyển người lao động với mức lương ra sao, đòi hỏi ngoại hình thế nào. Những ngóc ngách đô thị muốn sống với nó cũng phải biết luật lệ, tâm tính nó.

Và tôi bơi quá nhanh trong dòng chảy đó, bực tức với những người chậm chạp, kém cỏi hơn mình mà không hiểu vì sao lại có họ, những người chậm rãi, ngẩn ngơ trong cuộc sống của một đại đô thị mười triệu dân.

Cơn mưa dứt. Họ vui vẻ hò nhau khiêng mấy thau cá lóc đưa ra phía sau thả vô lại ao cá. Ôi, riêng cái này thì họ khác người thành phố chúng tôi rồi!

>Đi Lào học cách sống chậm

>Âm thanh thành phố

(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Đừng lướt qua cuộc sống quá nhanh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO